Chuyển đến nội dung chính

Nguyễn Bính 3

Nữ Sinh
Những nàng kiều nữ sông Hương,
Da thơm là phấn, môi hường là son.
Tựu trường san sát chân thon,
Lao xao nón mới màu son sáng ngời.
Gió thu vàng lắm ai ơi!
Đôi thân áo rộng tơi bời bay lên
Vội vàng những ngón tay tiên
Giữ hờ mái nón làm duyên qua đường.

Tâm Hồn Tôi
Tâm hồn tôi là bình rượu nhỏ
Rót lần rót mãi xuống nàng Oanh
Không xua tay nhưng nàng đã vô tình
Hắt li rượu hồn tôi qua cửa sổ....

Tết Của Mẹ Tôi
Tết đến mẹ tôi vất vả nhiều,
Mẹ tôi lo liệu đủ trăm điều.
Sân gạch tường hoa người quét lại,
Vẽ cung trừ quỷ, trồng cây nêu.

Nuôi hai con lợn tự ngày xưa,
Mẹ tôi đã tính "tết thì vừa."
Trữ gạo nếp thơm, mo gói bó,
Dọn nhà, dọn cửa, rửa bàn thờ.

Nay là hăm tám tết rồi đây,
(Tháng thiếu cho nên hụt một ngày)
Sắm sửa đố lề về việc tết,
Mẹ tôi đi chợ buổi hôm nay.

Không như mọi bận người mua quà,
Chỉ mua pháo chuột và tranh gà,
Cho các em tôi đứa mỗi chiếc,
Dán lên khắp cột, đốt inh nhà.

Giết lợn, đồ xôi, lại giết gà,
Cỗ bàn xong cả từ hôm qua.
Suốt đêm giao thừa mẹ tôi thức,
Lẫm nhẫm cầu kinh Đức Chúa Bà.

Mẹ tôi gọi cả các em tôi,
D0ến bên mà dặn: "Sáng ngày mai
Các con phải dậy cho thật sớm,
Đầu năm năm mới phải lanh trai.

Mặc quần mặc áo lên trên nhà,
Thắp hương thắp nến lễ ông bà.
Chớ có cãi nhau, chớ có quấy,
Đánh đổ, đánh vỡ như người ta..."

Sáng ngày mồng một sớm tinh sương,
Mẹ tôi cấm chúng tôi ra đường.
Mở hàng mỗi đứa năm xu rưỡi,
Rửa mặt hoa mùi nước đượm hương.

Thầy tôi lấy một tờ hoa tiên,
BuÙt lông dầm mực viết lên trên.
Trên những gì gì tôi chẳng biết,
Giữa đề năm tháng, dưới đề tên.

Mẹ tôi thắt lại chiếc khăn sồi,
Rón rén lên bàn thờ ông tôi.
Đôi mắt người trông thành kính quá,
Ngước xem hương cháy đến đâu rồi.

Mẹ tôi uống hết một cốc rượu,
Mặt người đỏ tía vì hơi men,
Người rủ cô tôi đánh tam cúc,
Cười ầm tốt đỏ đè tốt đen.

Tôi mặc một chiếc quần mới may,
Áo lương, khăn lượt, chân đi giày.
Cho tôi đi lễ bên quê ngoại,
Người dặn con đừng uống rượu say.

Xong ba ngày tết mẹ tôi lại,
Đầu tắt mặt tối nuôi chồng con.
Rồi một đôi khi người dậm gạo,
Chuyện trò kể lại tuổi chân son.

Thanh Đạm

Tác giả: Nguyễn Bính
Nhà tranh thì sẵn đấy,
Vợ xấu có làm sao,
Cuốc kêu ngoài bãi sậy
Hoa súng nở đầy ao .

Mấy sào vườn đất mới,
Trồng dâu và trồng cam,
Không ngại xa người tới,
Thăm hỏi tôi cám ơn .

Làng bên có rượu ngon,
Đêm nay ta đối ẩm,
Tre nhà đương cử ấm,
Tha hồ ta ăn ngon .

Đường làng không tiện xe,
Sớm mai người hãy trẩy,
Cây nguyệt nằm suông mãi,
Tôi xin đàn người nghe .

Vì Ai
Cỏ đồi ai nhuộm mà xanh ?
áo em ai nhuộm mà anh thấy ?
Da trời ai nhuộm mà lam ?
Tình ta ai nhuộm, ai làm cho phai ?


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bao Thanh Thiên Ba hồi trống giục

Xuống biển khó tìm được nước ngọt Lên U Sơn mà chẳng thấy mây  - Lần này Bao Chưởng đến đây chỉ muốn kể một câu chuyện thôi. - Chuyện của Bao Đại Nhân chắc là hay lắm :) ahihi Nước nhỏ thì làm gì có ngoại giao. Ông nào coi Bao Công chắc đều thấy nhiều pha chém gió rất gay cấn giữa Bao Chửng với (vs) bị cáo và những người liên quan. Mọi vụ án BC đều giải quyết được hết. Hầu hết vụ án đều khiến mn tâm phục khẩu phục, kể cả tên sát nhân nhiều khi cũng được yên trí mà ra đi ko phải kêu gào cay cú oan ức. Mn ai coi kỹ lại BC có thể thấy nhiều vụ án rất hay mà khiến cho hơn 200 tập phim ko hề nhàm chán. Mỗi vụ án đều có những tình tiết, nhân vật mới thể hiện nhiều khía cạnh của phủ Khai Phong lẫn phạm nhân. Không phải vụ án nào BC cũng có quyền hạn để xử hoặc là phải nhờ cậy rất nhiều như Bát Hiền Vương, Hoàng Thượng như vụ Ba hồi trống giục xử xứ thần nước Liêu. Có những vụ mà BC còn phải giả từ quan và có thể coi như vụ án cuối cùng trong sự nghiệp BC. Đó là vụ ly miêu hoán chú...

Mặt trời xanh của tôi

Đã có ai lắng nghe Tiếng mưa trong rừng cọ ? Như tiếng thác dội về Như ào ào trận gió. Đã ai lên rừng cọ Giữa một buổi trưa hè Gối đầu lên thảm cỏ ? Nhìn trời xanh lá che... Đã có ai dậy sớm Nhìn lên rừng cọ tươi ? Lá xoè từng tia nắng Giống hệt như mặt trời. Rừng cọ ời rừng cọ ! Lá đẹp, lá ngời ngời Tôi yêu, thường vẫn gọi Mặt trời xanh của tôi ! NGUYỄN VIẾT BÍNH

Bè xuôi sông La

Bè ta xuôi sông La Dẻ cau cùng táu mật Muồng đen và trai đất Lát chun rồi lát hoa Sông La ơi sông La Trong veo như ánh mắt Bờ tre xanh im mát mươn mướt đôi hàng mi Bè đi chiều thầm thì Gỗ lượn đàn thong thả Như bầy trâu lim dim Đằm mình trong êm ả Sóng long lanh vẩy cá Chim hót trên bờ đê. Ta nằm nghe, nằm nghe Giữa bốn bề ngây ngất Mùi vôi xây rất say Mùi lán cưa ngọt mát Trong đạn bom đổ nát Bừng tươi nụ ngói hồng Đồng vàng hoa lúa trổ Khói nở xoà như bông